Trường hợp Bob Kerrey và “trạng sư” - Nhà văn Nguyên Ngọc

Mấy ngày gần đây, chủ đề nóng được dư luận quan tâm, tranh luận là việc cựu binh Mỹ Bob Kerrey, kẻ đã trực tiếp chỉ huy vụ thảm sát 24 t...


Mấy ngày gần đây, chủ đề nóng được dư luận quan tâm, tranh luận là việc cựu binh Mỹ Bob Kerrey, kẻ đã trực tiếp chỉ huy vụ thảm sát 24 thường dân vô tội vào ngày 25.2.1969 ở xã Thạnh Phong thuộc H.Thạnh Phú, Bến Tre, nay lại được đề nghị đảm nhiệm vị trí Chủ tịch Hội đồng Tín thác Đại học Fulbright tại Việt Nam (FUV).
Không chỉ những nạn nhân trực tiếp của vụ thảm sát nói trên mới được quyền tha thứ hay kết tội Bob Kerrey. Bất kỳ ai, là người có lương tri, người Mỹ hay người Việt… đều có quyền phán xét hành vi man rợ của ông ta.
Hôm 2-6-2016 vừa rồi, Hạ viện Đức đã thông qua Nghị quyết cáo buộc cuộc thảm sát 1,5 triệu người Armenia dưới thời Đế chế Ottoman (Thổ) vào năm 1915 là tội ác diệt chủng. Ai sẽ phải chịu trách nhiệm về một sự kiện xảy ra cách đây những 101 năm? Không ai cả. Vấn đề ở đây là lịch sử vẫn phải ghi nhận bài học từ quá khứ để nhân loại có thêm ý thức và trách nhiệm đối với tương lai. Và để có thể “hướng tới tương lai” thì việc khóa kín cánh cửa quá khứ hiển nhiên không phải là cách làm đúng đắn.

Vậy thì, ta sẽ nhắc lại một chút về Bob Kerrey.

Như đã nói, Kerrey chính là người chỉ huy đội biệt kích SEAL tiến hành vụ thảm sát khiến 24 dân thường thiệt mạng. Nhưng trong bản báo cáo của mình, ông đã dối trá về thành tích tiêu diệt 21 Việt Cộng để được chính phủ Mỹ tặng thưởng Huân chương Sao Đồng. Mãi đến 32 năm sau, tức là vào năm 2001, khi nhà báo Mỹ Gregory Vistica phát hiện tài liệu mật cho thấy chẳng có Việt Cộng nào ở đó cả mà chỉ có phụ nữ và trẻ em bị tàn sát thì Kerey mới chịu cung cấp chi tiết và thừa nhận vai trò của mình trong vụ thảm sát với tờ The New York Times và hãng truyền hình CBS.

Khi làm hiệu trưởng Trường Đại họcThe New School, Bob Kerrey là người hưởng lương hiệu trưởng cao nhất nước Mỹ (trên 3 triệu USD/năm) nhưng lại bị 74/77 giảng viên của trường bỏ phiếu bất tín nhiệm và bị sinh viên trường này tẩy chay, họ biểu tình chiếm tòa nhà văn phòng đòi Bob phải từ chức.

Nhìn vào “mặt sáng của tấm huy chương”, thì Bob Kerey là một trong số những cựu binh Mỹ (cùng với Pete Peterson, John Kerry, John McCain…) tích cực vận động cho việc bình thường hóa quan hệ giữa Việt Nam và Hoa Kỳ. Bob Kerrey cũng là người vận động tài trợ cho việc phát triển giáo dục ở Việt Nam thông qua Chương trình Học bổng Fulbright và Chương trình Giảng dạy Kinh tế Fulbright và bảo trợ cho đạo luật hình thành nên Quỹ Giáo dục Việt Nam (VEF), tạo cơ hội cho khoảng 500 nghiên cứu sinh Việt Nam du học tại Mỹ.

Quỹ Tín thác Sáng kiến Đại học Việt Nam (the Trust for University Innovation in Vietnam – TUIV) đánh giá cao kinh nghiệm và những mối quan hệ của Bob trong việc huy động tài chính cho hoạt động của FUV. Vì thế Thomas Vallely, Chủ tịch quỹ này (TUIV) mới cử Bob làm Chủ tịch Hội đồng tín thác, với mục tiêu kiếm tiền tài trợ.

Về vai trò của mình tại FUV, Bob Kerry nói:
“Trường Đại học Fulbright Việt Nam là một dự án do chính người Việt Nam xây dựng và phát triển. Hiệu trưởng của trường và hội đồng trường chủ yếu là người Việt Nam sẽ cùng nhau vun đắp và phát triển những truyền thống của trường mang bản sắc của Việt Nam.
Trong vai trò Chủ tịch Hội đồng Tín thác, tất cả những gì tôi có thể làm được là ủng hộ hết mình ban lãnh đạo người Việt Nam để cùng xây dựng một cơ sở đào tạo xuất sắc, trước hết là hỗ trợ vận động gây quỹ”.

Còn Hiệu trưởng dự kiến của FUV là bà Đàm Bích Thủy, từng học MBA ở Wharton Business School với học bổng Fulbright. Bà làm CEO của ANZ Việt Nam cho đến năm 2013 và hiện đang có tên trong danh sách “Hồ sơ Panama”.

Nhưng, ai cũng hiểu, về thực chất thì bà Thủy, (nếu có làm hiệu trưởng) thì cũng chỉ là người làm thuê cho ông Bob (Chủ tịch Hội đồng tín thác), tương tự như mối quan hệ giữa Giám đốc và Chủ tịch HĐQT trong mọi Công ty cổ phần. Nghĩa là Bob Kerrey hoàn toàn có quyền can thiệp sâu vào việc chủ trương, định hướng chiến lược, kiểm soát hoạt động và cơ cấu tổ chức của FUV chứ không chỉ đơn giản với vai trò người vận động gây quỹ.

Một số người “ủng hộ” Bob trong vai trò Chủ tịch Hội đồng tín thác FUV “khiếu nại” rằng tại sao chỉ kết tội Bob Kerrey mà lại không lên án cả Pete Peterson hay John McCain là những kẻ đã từng mang bom hủy diệt dội xuống miền Bắc Việt Nam? Và rồi cả John Kerry nữa, tại sao không truy xét xem ông ta đã giết bao nhiêu người Việt? Nên nhớ, chính những người Mỹ, trong đó có cả đồng đội của Bob, những người từng phát hiện và chứng kiến hành vi man rợ của Bob mới là những người kết tội ông ta đầu tiên. Hãy hỏi họ, tại sao lại là Bob, mà không phải Pete Peterson, John McCain hay là John Kerry?

Mặt khác, với một chút kiến thức về luật, ai cũng hiểu thế nào là “ngộ sát” và thế nào là “cố sát”. Tại Thạnh Phong, Bob Kerrey đã thực hiện hành vi man rợ của mình một cách lạnh lùng, có ý thức, có tính toán. Hãy thử đối chiếu hành vi đó với quy định về Tội phạm chiến tranh tại điều 343 trong bộ luật Hình sự Việt Nam hoặc bất cứ của nước nào khác.

Thực ra, đó vẫn chỉ là trò “đánh bùn sang ao” loàng xoàng và quen thuộc của họ nhà rận, dĩ nhiên không đủ sức nặng để bào chữa cho những tội ác trong quá khứ của Bob Kerrey. Có lẽ vì thế giới rận trủ phải cần đến miệng lưỡi tráo trở của một nhà văn trở cờ như ông Nguyên Ngọc mới có thể biến Bob Kerrey từ một kẻ phạm tội ác man rợ thành một “nạn nhân”, thành một người “vĩ đại” và “nhân văn”.

Trong bài viết Trường hợp Bob Kerrey, Nguyên Ngọc viết: “Ông nói rằng ông không tự tay giết người, điều ấy có thể tin, một người chỉ huy không nhất thiết phải tự mình bắn. Nhưng ông thừa nhận ông chịu trách nhiệm toàn bộ: họ đã giết chết 24 người, trong đó có 14 phụ nữ và trẻ em cùng một ông già”.

Vậy là, theo những lý lẽ của Nguyên Ngọc, Bob Kerrey chẳng những đã không hề là tội phạm vì “không tự tay giết người” mà ngược lại, ông ta còn là một người chỉ huy “cao thượng” khi tự nhận“ chịu trách nhiệm toàn bộ” thay cho binh lính dưới quyền. Chúa Giê-xu chịu đóng đinh trên cây thập giá vì những tội lỗi của loài người, còn Bob gánh tội thay cho ai?

Liệu có thể tin lời Bob Kerrey, khi mà ngay trong cuộc trả lời phỏng vấn về sự kiện Thạnh Phong trên đài truyền hình CBSNews vào năm 2001 với tiêu đề “Memories Of A Massacre: Part I, II, III”, (Link: http://www.cbsnews.com/news/memories-of-a-massacre-part-i/) lúc đầu ông ta khẳng định có tiếng súng bắn ra từ trong làng, và những người núp trong hầm đều là đàn ông. Tiếp theo CBS đưa thêm chứng cứ từ bà Phạm Thị Lãnh và cựu binh Gerhard Klann và chỉ khoảng 30 phút sau đó, khi CBS tiếp tục phỏng vấn lại Bob Kerrey thì ông ta mới cứng họng và trả lời ậm ừ… rằng: không nhớ.

Tất nhiên, bản báo cáo về việc tiêu diệt 21 “Việt cộng” để nhận huân chương của Bob thì lại càng bố láo, và cho đến giờ ông ta vẫn giữ, không trả lại huân chương. Tổng cộng cả 3 lần báo cáo Bob đều nói láo cả. Không biết do đâu mà ông Nguyên Ngọc tin vào lời nói “không tự tay giết người” của Bob? Chỉ biết rằng Gerhard Klann, một lính Mỹ dưới quyền Bob Kerrey khẳng định, chính Kerrey tự tay cắt cổ một cụ già (sau được biết với tên là Bùi Văn Vát).

Nguyên Ngọc viết tiếp:“Bob đưa ra cho các bạn một yêu cầu buộc họ phải cam đoan: tuyệt đối không được bào chữa cho ông!”“Bob Kerrey không để cho ai bào chữa cũng quyết không tự bào chữa cho mình, ông biết ông là một tội phạm không cầu mong được tha thứ”.
Nhưng ngay bên dưới, Nguyên Ngọc lại dẫn chính lời Bob Kerrey nói với Vietnamnet: “Chiến thuật của chúng tôi đã khiến ít nhất một triệu người vô tội thiệt mạng.” Ông Nguyên Ngọc mải mê tô đen thành trắng nên dấu đầu hở đuôi, chứ đây chính là lời tự bào chữa (theo kiểu đánh bùn sang ao) của Bob chứ còn gì nữa. Tội ác giết 24 thường dân đã được Bob khôn khéo đẩy lên cấp trên, bởi vì đó là “chiến thuật của chúng tôi”, tức là “chiến thuật” của Lầu Năm góc chứ đâu phải từ cá nhân ông ta. Hơn nữa, “ít nhất một triệu người vô tội thiệt mạng” chứ đâu chỉ là vài chục phụ nữ trẻ em như vụ Thạnh Phong.

Giết người Việt Nam vô tội và đến giờ Bob vẫn chối quanh, ấy thế mà Nguyên Ngọc khen: “Tôi nói với Thomas Vallely: “Vậy thì ông đã chọn rất đúng người lãnh đạo FUV!””.
Mặc dù viết rằng “Bob Kerrey không để cho ai bào chữa” nhưng ông Nguyên Ngọc vẫn tự nguyện làm một “trạng sư” bào chữa cho ông ta.

Lên bổng xuống trầm, Nguyên Ngọc kỳ công giải thích rõ hơn cái mà Bob gọi là “chiến thuật của chúng tôi” :
“Bằng trải nghiệm đau đớn nhất của mình, ông (Bob Kerrey) cũng chỉ ra mâu thuẫn chết người trong cái mà ông gọi là “chiến thuật của chúng tôi”, tức của Mỹ trong chiến tranh Việt Nam: để tiêu diệt Việt Cộng phải đánh bật họ ra khỏi dân thường, ra khỏi “phụ nữ và trẻ con” (còn được gọi là chiến thuật “tát nước để bắt cá”).
Mà điều ấy là vô phương, bởi vì, đặc biệt ở nông thôn, thời ấy, hai thực thể đó về căn bản là một. Không thể đánh trúng cái này mà không đánh trúng cái kia!”

Và đến đây, có lẽ cả Bob Kerrey hay William L.Calley (thủ phạm vụ thảm sát Mỹ Lai) cũng rùng mình, khi “trạng sư” Nguyên Ngọc khẳng định:
“Không thể diệt Việt Cộng mà không giết dân, đàn bà và trẻ con!”.

Tiếp theo, chẳng có gì lạ khi qua miệng lưỡi Nguyên Ngọc, Bob Kerrey đã trở thành một “nạn nhân”, một người “vĩ đại”, “tuyệt đẹp”:
“Cho nên, cho phép tôi nói điều này: Bob Kerrey là tội phạm, điều ấy ông đã đau đớn nhận, nhưng ông cũng là nạn nhân. Nạn nhân bi thảm của cái “chiến thuật” nghe rất hay ho kia. Bob Kerrey nhận ra mâu thuẫn chết người ở chiến thuật ấy, nhưng không dùng nó để bào chữa cho mình. Điều đó là vĩ đại. FUV có được một người đứng đầu như vậy là tuyệt đẹp. Và tôi cho lựa chọn của FUV là thật nhân văn”.

Vậy là khi viết Trường hợp Bob Kerrey, ông Nguyên Ngọc đã cố công dùng miệng lưỡi xảo quyệt của mình để liếm sạch những vết máu trên mũi giày Bob và cả những kẻ đã gây ra hàng chục vụ thảm sát dân thường trên đất nước Việt Nam.

Thật tởm lợm khi một kẻ mang danh nhà văn hóa, nhà nghiên cứu, nhà văn, dịch giả, Chủ tịch Văn đoàn độc lập, Chủ tịch HĐKH quỹ giải thưởng văn hóa Phan Chu Trinh, như Nguyên Ngọc, lại có thể phun ra một “nguyên lý” sặc tanh mùi máu những người dân vô tội: “Không thể diệt Việt Cộng mà không giết dân, đàn bà và trẻ con!”.

Ông Nguyên Ngọc có thể mang câu nói này khắc lên ngay trước cửa Bảo tàng chứng tích chiến tranh được chăng?
Hay là khắc nó vào tấm bia căm thù ở Thạnh Phong? Và cả những nơi đã từng xảy ra những cuộc giết dân, đàn bà và trẻ con của Mỹ và đồng minh:
Mỹ Lai?
Tịnh Sơn?
Bình An?
Bình Hòa?
Hà My?
Phong Nhị?
Tây Vinh?

Và…?
--
©Thiên Lý

Bài liên quan

Nhận diện 5446251599601717424

Đăng nhận xét Nhận xét với Google +

@ Bạn đọc: Blog này là nơi thể hiện quan điểm cá nhân của tác giả Nguyễn Thanh Tùng. Nếu bạn muốn trao đổi cùng tác giả, vui lòng liên hệ trang facebook: Đạo Sĩ Chăn Gà

Nếu đây là lần đầu bạn đến thăm blog, vui lòng xem Thỏa thuận sử dụng để nắm rõ về những quy định của blog trước khi gửi phản hồi.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Để chèn hình ảnh, youtube video và các bài hát từ nhaccuatui vào nhận xét các bạn chỉ cần dán đường link vào nhận xét của mình.

emo-but-icon

Bỉ ngôn

Kênh Youtube

Nhà bên

Thư viện blog

item