Đất nước có bao giờ buồn cười thế này chăng?
https://daosichanga.blogspot.com/2013/04/dat-nuoc-co-bao-gio-buon-cuoi-the-nay-chang.html
Cuộc đời con người như hành trình leo qua một quả núi, tức là khi về già người ta lại ở cao độ gần như bằng với lúc trẻ thơ. Chính vì vậy, rất nhiều người khi đi đến cuối chặng đường đời thì thay tính đổi nết mạnh mẽ mà thật ra là thể hiện hết cái bản chất đã che dấu, tô vẽ trong bao năm bôn ba ngoài xã hội. Thỉnh thoảng báo chí lá cải lại nhảy cẫng lên với những thông tin về "con yêu râu xanh" già nào đó dụ dỗ mấy bé gái. Hành vi kinh tởm làm vấy bẩn tinh thần, sức khỏe, tương lai của các nạn nhân đó đương nhiên sẽ bị luật pháp và xã hội lên án và trừng phạt nghiêm khắc. Thế nhưng, có những "con yêu râu trắng, râu đen, râu vàng, râu hoa tiêu,... hoặc không râu" vẫn đang ngày đêm nhả ra những sợi tơ độc để trói buộc tinh thần, tư tưởng, niềm tin vào cuộc sống, vào xã hội, vào đất nước của không ít người khác, nhất là thế hệ trẻ. Trần Mạnh Hảo, hậu duệ phát xít Nhật, một kẻ mà đụng đâu sai đó, làm người không muốn mà muốn làm ếch, là một "gương điển hình" như thế ("bựa" hơn nữa là Thái Bá Láp).
Sự trơ tráo của Trần Mạnh Hảo dường như tỷ lệ thuận với thời gian ông ta sống trên cõi đời này. Một trong những tác phẩm tiêu biểu cho sự trơ tráo ấy đang được đám rận hò hét, tung hô là: Đất nước có bao giờ buồn thế này chăng?
Sự trơ tráo của Trần Mạnh Hảo dường như tỷ lệ thuận với thời gian ông ta sống trên cõi đời này. Một trong những tác phẩm tiêu biểu cho sự trơ tráo ấy đang được đám rận hò hét, tung hô là: Đất nước có bao giờ buồn thế này chăng?
ĐẤT NƯỚC CÓ BAO GIỜ BUỒN THẾ NÀY CHĂNG ?
Thơ Trần Mạnh Hảo
Đêm trường ma giáo mặt trời đỏ
Những dòng sông là đất nước thở dài
Chó sủa trăng nhà ai ?
Không phải vầng trăng đất nước
Tôi ngồi ngót bảy mươi năm
Chờ một lời nói thật
Bầy sói tru ý thức hệ lang băm
Người nông dân bị cướp đất phải hát bài dân chủ
Đêm đêm thạch sùng tắc lưỡi bỏ đi
Đất nước đang treo trên sợi chỉ mành
Sợi chỉ mành 16 chữ vàng và dối lừa 4 tốt
Có kẻ rước giặc lên bàn thờ
Xì sụp lạy khấn tàn nhang chủ nghĩa
Những giáo điều làm cơm nguội bơ vơ
Xin cứ tự do bán lương tâm cho chó
Vãi linh hồn vào thùng rác nhân dân
Mối mọt ăn rào rào lòng rường cột
Ôi thương thay giẻ rách cũng tâm thần
Anh sẩm bạc đầu dẫn đường dân tộc
Đám gà què bàn hiến pháp cối xay
Đất nước có bao giờ buồn như hôm nay
Những thiên đường vỡ chợ
Những học thuyết đứng đường
Hoàn lương tượng đài
Hoàn lương chân lý
Nghị quyết còn trinh bạch cũng hoàn lương
Không ai đuổi cũng giật mình bỏ chạy
Nhốt hết mây trời vào hiến pháp tự do
Mơ được đứng bên lề đường
Nói một câu gan ruột
Đất nước buồn
Đất nước bị ruồi bu
Đất nước bị cầm tù trong ngực trái
Chưa kịp nghĩ một điều gì
Sao đã toát mồ hôi ?
Có nơi nào buồn hơn đất nước tôi ?
Lý tưởng của loài dơi là muỗi
Dơi bay đêm cho đất nước đỡ buồn
Không ai tin vào hoa hồng nữa
Không ai tin vào dơi nữa
Dơi trở về làm chuột khoét quê hương
Thơ Trần Mạnh Hảo
Đêm trường ma giáo mặt trời đỏ
Những dòng sông là đất nước thở dài
Chó sủa trăng nhà ai ?
Không phải vầng trăng đất nước
Tôi ngồi ngót bảy mươi năm
Chờ một lời nói thật
Bầy sói tru ý thức hệ lang băm
Người nông dân bị cướp đất phải hát bài dân chủ
Đêm đêm thạch sùng tắc lưỡi bỏ đi
Đất nước đang treo trên sợi chỉ mành
Sợi chỉ mành 16 chữ vàng và dối lừa 4 tốt
Có kẻ rước giặc lên bàn thờ
Xì sụp lạy khấn tàn nhang chủ nghĩa
Những giáo điều làm cơm nguội bơ vơ
Xin cứ tự do bán lương tâm cho chó
Vãi linh hồn vào thùng rác nhân dân
Mối mọt ăn rào rào lòng rường cột
Ôi thương thay giẻ rách cũng tâm thần
Anh sẩm bạc đầu dẫn đường dân tộc
Đám gà què bàn hiến pháp cối xay
Đất nước có bao giờ buồn như hôm nay
Những thiên đường vỡ chợ
Những học thuyết đứng đường
Hoàn lương tượng đài
Hoàn lương chân lý
Nghị quyết còn trinh bạch cũng hoàn lương
Không ai đuổi cũng giật mình bỏ chạy
Nhốt hết mây trời vào hiến pháp tự do
Mơ được đứng bên lề đường
Nói một câu gan ruột
Đất nước buồn
Đất nước bị ruồi bu
Đất nước bị cầm tù trong ngực trái
Chưa kịp nghĩ một điều gì
Sao đã toát mồ hôi ?
Có nơi nào buồn hơn đất nước tôi ?
Lý tưởng của loài dơi là muỗi
Dơi bay đêm cho đất nước đỡ buồn
Không ai tin vào hoa hồng nữa
Không ai tin vào dơi nữa
Dơi trở về làm chuột khoét quê hương
Nhưng đất nước ta, như bao đời nay vẫn vậy, luôn có những con người có đôi mắt tinh tường. Không khó khăn gì để họ nhìn ra bản chất trơ tráo của những kẻ như vậy. Bạn đọc Thiên Lý của blog Hòa Bình là một trong những người đã sớm đưa ra lời đối đáp cho "tác phẩm" của Trần Mạnh Hảo. Một lời đối đáp rất hay, chuẩn và thích đáng. Tôi chỉ sửa lại tiêu đề bài thơ này bằng cách thêm chữ CƯỜI vào sau chữ BUỒN. Mời các bạn thưởng lãm!
Lúc đọc bài thơ này của Thienly như một comment trong nhà mình, mình đang bận việc nên đọc qua loa, chưa thấm, giờ đọc lại ở đây Tùng chép ra như một bài thơ độc lập mới thấy hay thật, rất chí lý. Thienly thỉnh thoảng hay comment rất sắc sảo, đôi khi comment bằng những bài thơ ý tứ khá thâm sâu. Không hiểu sao bạn ấy không lập blog để viết. Chắn bạn ấy bận bịu nhiều, sợ mở blog mà không viết được thường xuyên nên chỉ rảo qua các blog khác và comment những lúc rảnh rỗi ít ỏi. Giá mà Thienly mở blog thì chắc chắn bà con sẽ được đọc những bài viết hay.
Trả lờiXóaĐúng rồi, bài của bác ấy rất hay, làm em đang có ý định viết bài "tặng" ông lão TMH này cũng vội thôi ngay ý nghĩ ấy :D
XóaBài bác Hòa Bình chửi TMH cũng tràn đầy cảm xúc và gay gắt hơn dù em nghĩ rằng vác hết đá đất Nam cũng không đủ để ném vào mặt những kẻ như thế.
Thích nhất 2 câu kết của bác:
Thôi, kết luận vậy đi, mày thấy buồn kệ mẹ
nước mày buồn, nhưng nước bố mày vui (ok)
Hay....
Trả lờiXóaThiên Lý hay quá. "Thằng" Hảo thì thối kinh niên rồi, khỏi nói. Nhưng nhục cái là "thằng" Điềm cũng thối nốt thì chịu rồi!
Trả lờiXóaNước mày buồn, nhưng nước bố mày vui
Trả lờiXóaThế za mày đã tròm trèm bảy chục
đáng ra bố mày phải gọi bằng chú, nhẽ thường
tiếng việt ta, cứ mất dạy là thằng, ngay luôn
mất dạy thế, đéo ai coi hàng cha hàng chú
....
bố mày nhìn sông thấy tung tăng tôm cá
thấy rộn vang tiếng lũ trẻ nhỏ nô đùa
mày bảo sông là đất nước thở dài
ví mới chả von, đúng là như cặc
mày có thở ngắn dài cũng mặc
đừng ngoác mồm phả hơi thối vào sông
...
cái đéo gì mà ý thức hệ lang băm
rồi cơm nguội bơ vơ, thạch sùng tắc lưỡi
rồi cái gì mà giẻ rách tâm thần, hoàn lương chân lý
toàn những lời lảm nhảm vô nghĩa của thằng khùng
à, địt mẹ mày nói gì mà “thùng rác nhân dân”
ra mày bảo nhân dân là thùng rác hả?
mẹ, thứ mày ra đường coi chừng nhân dân vả
gãy mẹ răng, húp cháo cũng chẳng xong
...
thoạt tiên bố mày cũng định trao đổi vài dòng
mà mày toàn viết CLGT
sực nhớ ra, phàm là người tử tế
đéo ai đi tranh luận với thằng điên
...
bố thật, cái đầu mày lệch mẹ nhiều niên
biết đéo gì nữa đâu mà chờ lời thật giả
xưa nay chăm chăm những thằng ngồi lên quá khứ ỉa
thằng đéo nào cũng dở khùng dở dại, quả báo ngay
...
ngày xưa bảo “thống nhất non sông, cơm muối cũng tày”
giờ nhà cửa thêng thang, bia bọt đầy mồm vẫn ngoang ngoác chửi
ngày xưa cắp chiếu nằm sân ga mấy ngày chờ xe lửa
nay sáng Hà Nội, chiều Sài Gòn, mai Sing, Mã, Thái, Âu
lên thì cũng từ từ chứ vèo vèo được đéo đâu
cứ bụp phát đòi thành Anh thành Mỹ
mà Anh Mỹ thất nghiệp, tệ nạn cũng đầy ra đó
chỗ đéo nào chả có dở, có hay ...
...
À, quên, bố mày vừa mới nói trên đây
đéo hơi đâu luận với thằng thần kinh bất ổn
thôi, đã lỡ tay gõ rồi thì cứ để
xóa hay không cũng chả làm gì
...
mày buồn, thì kệ mẹ mày đi
đáng kiếp đứa nào đời vui không biết hưởng
đâu phải bố mày không biết, không trải những trái ngang, khốn khổ
nhưng nhìn rộng ra đời bố mày vẫn thấy vui, à ha.
....
Cũng bởi có thằng quăng "thơ cứt" của mày vô nhà
làm bố mày đang làm việc, thấy thối qúa
mần vài câu thế cho hạ hỏa
chả cần lựa ngôn từ, chả edit tới lui
hay dở gì cũng cứ bốt lên thôi
mày mất dạy, việc đéo bố lịch sự
...
Thôi, bây giờ bố mày phải mần nốt việc
mai nghĩ lễ mừng đất nước thống nhất rồi
việc có xong thì đi chơi mới vui
còn mày buồn, xin mời cứ việc
...
Đèo mẹ, cũng ở trên đất Việt
tự dưng nảy nòi một lũ dở hơi
toàn những là thất, bát thập đến nơi
rõ già đầu còn ngu hơn con lợn
...
Thôi, kết luận vậy đi, mày thấy buồn kệ mẹ
nước mày buồn, nhưng nước bố mày vui
google;TÂM SỰ CỜ VÀNG
Trả lờiXóa18.06.2011
Lại hết một năm sống tha hương.
Băm mấy xuân qua vẫn đọan trường.
Cộng sản vẫn còn, ta chưa chết.
Nhưng biết bao giờ thấy cố hương?
Quốc hận hằng năm vẫn nhớ ngày
Ôm niềm uất hận lết sang đây,
Ngày xưa nhớ cái năm năm bốn
Cũng tại cộng nô phải chạy dài.
Số kiếp di cư đến hai lần
Hai lần nhưng vạn nỗi gian truân.
Lần sau còn nhục hơn lần trước,
Vứt cả ba lô cởi cả quần.
Cũng tại ta xui mới thế này
Thầy ta đừng chạy chúng biết tay
Phải chi thầy thí vài trăm triệu
Đâu phải chạy te vứt cả giày.
Dù bỏ chạy te vứt cả giày.
Nhưng ta nào có sợ chúng bay.
Chẳng qua cũng chỉ vì thời vận
Tại số nên ta mới như vầy.
Ta quyết không quên mối hận này.
Con không làm được cháu ta thay
Cờ vàng ta phất không ngừng nghỉ.
Rồi sẽ có ngày chúng biết tay
Ta vẫn cờ vàng vẫn duyệt binh
Vẫn hát vang lên khúc quân hành
Để cháu con ta luôn ghi nhớ
Hình ảnh hào hùng lớp cha anh.
Dù là quần áo chợ si đa
Dù chẳng súng gươm cũng gọi là
Quân đội cộng hòa thời oanh liệt,
Để ta ôn lại quãng đời ta.
Ta phất cờ vàng giữa cờ hoa
Cờ hoa cứu giúp chở che ta
(Không có cờ hoa ta lạnh gáy
Cộng sản rập rình rét bỏ cha.)
Nhớ về hòn ngọc viễn đông xưa
Nơi ta hoan lạc suốt bốn mùa
Tên em ngày ấy không còn nữa
Còn lại nơi này cái little.
Thế mà chúng cũng chẳng buông tha.
Theo đến nơi này xứ cờ hoa.
Cái little kia nào có tội
Chúng cũng vặt luôn tức bỏ bà.
Mấy chục năm ròng giữa chốn đây.
Eo phe (welfare) vẫn lãnh vẫn ăn mày.
Phút tem (food stamp) không có đời ta tận
Bởi thế cho nên phải lụy thầy.
Ta chạy sang đây đã cùng đường
Thế nên ta vẫn phải khói hương
Tâm nguyện khấn cầu ông thánh Mỹ
Phù hộ ta tròn mộng hồi hương.
Thầy ta ta dựng tượng phụng thờ
Cũng vì ơn nghĩa những năm xưa
Thế mà chúng bảo “quân chơi đĩ ”
Năm mươi tám vạn hồn có biết chưa
Hỡi chúa hỡi thần hỡi Ala
Hỡi Mô ha mét hỡi Di đà,
Cộng nô láo xược không vặn cổ
Lại cứ vặn nhầm cổ chúng ta.
Thà ta nô lệ xứ cờ hoa
Quyết không về lại chốn quê nhà
Làm mướn, cu li, hay rửa chén,
Rửa đít cho thầy cũng sướng cha.
Rửa đã bao năm rửa mòn tay,
Nhưng vẫn không quên rửa hận này.
Đời ta không được, đời con cháu,
Quyết diệt cho tiêu bọn chúng mày.
Trung cộng âm mưu chiếm Trường Sa.
Đã lâu mới có dịp hò la.
Cầu trời nó chiếm luôn Hà nội.
Cho đáng bọn mày hả dạ ta.
Trung cộng to đầu thế mà ngu.
Đất liền không lấy lấy san hô.
Sao bay không chiếm luôn cả nước,
Chẳng lẽ bọn mày sợ chúng ư.
Bay cứ đánh đi có chúng tao
Tuy tao chẳng có tí quân nào
Nhưng tao có cái mồm to khỏe.
Chống cộng nhưng tao khoái ba tàu.
Ta có cờ vàng có ống loa
Có kèn có trống có cờ hoa.
Tuy hô đả đảo thằng trung cộng
Nhưng chống chỉ là Cộng xứ ta.
Chẳng lẽ xuống đường chống tụi bay
Mà không đả đảo thật hăng say.
Thì ai mà biết ta yêu nước.
Nhưng tấm lòng ta khoái chúng mày.
Hàng hóa Việt Nam bán dẫy đầy
Nhưng ta cương quyết phải tẩy chay
Thà ta ủng hộ hàng tàu chệt
Cho lũ cộng mày chết trắng tay.
Nhớ nước ta càng thêm uất ức,
Thương nhà tiếc mãi cái vila.
Sang đây cam phận thằng ở đợ
Cũng tại bọn mày lũ cộng nô
Lạy thánh A la lạy chúa tôi
Con chống bao năm quá đuối rồi
Sức kiệt lực tàn đành chống gậy.
Nay còn chỉ mỗi cái mồm thôi.
Xin chúa hộ phù lũ chúng con
Vặt cho chết hết lũ tham tàn
Mai này phục quốc con xây tượng
Xây nhà thờ mới đẹp to hơn.
***
Mấy chục năm ròng giữa chốn đây.
Bưng bê rửa bát đã bao ngày.
Vẫn chưa rửa được niềm căm hận
Ôi biết sao vơi mối thù này.