Chuyện chưa hề cũ: Bài trừ những cán viết có hại

M uốn gom góp tài liệu để cung cho những thợ khéo bắt tay xây dụng lâu đài “văn hóa” tráng lệ, nguy nga, đồng thời, ta cần phải loại ra nhữn...

Muốn gom góp tài liệu để cung cho những thợ khéo bắt tay xây dụng lâu đài “văn hóa” tráng lệ, nguy nga, đồng thời, ta cần phải loại ra những rơm rác chất đống bừa bãi và những cỏ hoang mọc lên như nấm vướng chỗ ta làm.

Xin chia tay mỗi người một việc: kẻ thì cặm cụi bên cạnh những tủ sách đông tây, lần giở những trang lịch sử, văn học; người thì đặt chân trong rừng văn, lượn qua các hàng sách, với cán bút làm khí giới, quét sạch những rơm rác ngổn ngang.


Việc “tẩy uế” làng văn không phải là một sáng kiến gì: những vở ki5h tình của nhà đại thi hào Racine như Pnèdre đã từng bị các đạo đức gia đương thời nhiệt liệt công kích; cuốn truyện kiệt tác Madame Bovary của Flaubert đã làm sôi nổi dư luận một thời; tòa án Paris đã lôi tác giả ra trước vành móng ngựa để toan phạt tiền về tội viết sách khiêu dâm, hại tới thuần phong, mỹ tục.

Nó là một việc cần phải làm đối với những người cầm bút mà trong thâm tâm còn ôm ấp những điều cao quý. Nó là một việc nhơ nhớp mà những người nói tới chẳng phải để bênh vực một mối lợi riêng hay để thỏa mãn một tư thù hèn hạ.

Cầm bút bài xích những phần tử muc nát, hôi thối trong làng văn báo là cốt để đáp lại những tiếng thúc giục của một lương tâm chân chính và, sau nựa, cốt vì xã hội làm một việc có tính cách “vệ sinh chung”.

Vì vậy, trước đây nhiều người đã từng nặng lời kết án những con chiên ghẻ của làng văn, làng báo.
Cũng xét tới cái nạn “đầu độc” bằng sách nhảm, truyện bậy, chính phủ đã ra lệnh cấm và tịch thu những loại dâm thư. Vì thế, qua các hàng sách, những mớ giấy lộn có những tên đĩ thõa đã bớt được một phần.

Mặc dầu các dâm thư đã một phần bị cấm nhưng những tâm thư biết cải tà quy chính, niệm kinh sám hối vẫn chưa được bao. Nên, trong các tủ sách ở các hang, chúng ta vẫn thấy còn nhiều sách đáng làm mồi cho thần lửa. Và, vì vậy, công cuộc bài trừ các quái thai trong làng văn, chúng ta vẫn còn cần phải tiến hành để những kẻ thù chung vào bước đường cùng mà tước khí giới họ, bắt phải quy hàng. Lúc đó chúng ta sẽ nở những nụ cười “toàn thắng”.
Cải nay có kém gì cải xưa?

***
Thật, không bao giờ bằng bây giờ, các sách đua nhau xuất bản một cách sốt sắng. Trên thị trường của “kinh đô bút mực” này, người ta chỉ thấy những linh hồn lẳng lơ, đĩ thõa trắng trợn quyến rũ hạng óc thơ ngây đang ham tìm những điều xa lạ.

Người nào có chút lương tâm tất phải cả thẹn vì thấy những tên dơ dáy bẩn thỉu và dâm bôn đường hoàng trưng trên các tấm bìa màu đẹp! Hết nói tới gái ngoại tình, gái mãi dâm thì lại đến đĩ thượng lưu, nhà thổ lậu, hạng đi ngang về tắt!

Trong mớ giấy đó có những gì? Tuyền những chuyện kín trong các nhà să hoặc các hộp đêm, chuyện dâm dục tanh tưởi, hôi thối. Nếu không thế thì lại là những chuyện tình vớ vẩn của những tâm hồn ốm yếu và trụy lạc, những mơ ước viển vông tội lỗi ngoài vòng đạo đức của những con nhà vô giáo dục.

Họ lấy làm sung sướng khi những câu văn bay bướm đầy vẻ trai lơ mà ca tụng những mối tình yêu tuyệt vọng của một hạng thanh niên mất trí đi yêu người em gái con chú ruột mình hoặc sau đắm vẻ yêu kiều của người chị dâu góa bụa.

Họ coi như một nghệ thuật thiêng liêng cả khi tả một cách tỉ mỉ và tinh tế những cử chỉ ngôn ngữ của những đồ đệ trung thành của quỷ Satan! Không một việc gì có thể khuê gợi dục tình mà họ không nói tới. Không một hành vi nào mờ ám của những thanh niên trác tang mà họ không nặng lời ca tụng! Tóm lại họ đã công nhiên không chút sượng sùng “khai khẩn” chữ “dâm” một cách tận lực theo như những quan niệm ti tiện, kém hèn!

Họ đã đường hoàng phô bày những tư tưởng ốm yếu, sa ngã và hèn hạ của họ trong các vai truyện đầy tội lỗi. Họ đã lột trần tâm hồn họ trên những trang giấy trắng phau có thể dùng vào những việc cao quý.

Họ là những ai?

  • Là những văn sĩ nửa mùa, bập bẹ vài câu sáo ngữ hoặc thuộc lòng một vài danh từ bay bổng rồi cũng ca tụng tình yêu đằm thắm hoặc nét thơ ngây của những tuổi xuân đương độ, cũng sỗ sang mơm trớn những trái tim non nớt và những tâm hồn đa cảm của một số thanh niên nam nữ mới nhớn lên đang thèm thuồng những cảm giác xa lạ, đang mơ mộng viển vông, tai hại.
  • Là những người tuy không thất học từ thuở nhỏ nhưng về nho học thì chẳng qua cũng chỉ vào hạng có thể thuộc lòng những câu “thiên trời, địa đất” mà cũng khó lòng viết nổi chữ nhất kép cho đủ nét; về tây học thì quá lắm đỗ được cái bằng Cơ thủy! Thế mà họ xoay viết văn, làm báo, rồi không cần “nôm na mách qué kiếm ăn soàng”, họ cũng vênh vang với đời: ta là văn sĩ! Nhất là họ đã cho in được một vài quyển truyện dâm bôn ghê tởm.
  • Là những cậu học trò non nớt, miệng còn hơi sữa, chưa bước qua ngưỡng cửa bậc tiểu học, đáng lẽ đang tuổi phải mở mang trí thức, chăm việc sách đèn thì lại tì tòe: nay ghép mấy vần thơ bá láp, mai thảo một vài thiên tiểu thuyết tình dâm ô! Rồi, tự phụ là “thi hào”, là “văn sĩ”, họ gặp ai cũng vênh váo tự đắc, tuồng như mình là một “thiên tài” chớm nở! một “hòn báu” trong làng văn! Một “tương lai đầy hi vọng” của non sông đất nước! Thật, còn gì khôi hài mỉa mai cho bằng!
 ***
Đó, hạng văn sĩ đang hoành hành trong làng văn, làng báo một cách tai hại! Họ lại chiếm số đông trong số những người cầm bút. Họ là những người chỉ chuyên đầu độc phá hoại tương lai của các thanh niên nam nữ thơ ngây đã nhẹ dạ cả tin ở những lời đường mật của họ, đã trót say mê những bả độc mà họ rải rắc trên giấy trắng, mực đen.


Thật là một họa lớn cho các gia đình, một sự chẳng may cho làng báo, làng văn đã sản xuất hạng người vô học thức, vô lương tâm, chỉ biết khát khao những bả vinh quang mà họ không đáng hưởng, chỉ biết viết và tả những điều ti tiện làm thẹn lây đến những người mang tiếng cùng nghề!

Mọi người phải ghê tởm vì những cán bút đó chỉ biết có dâm thần là chúa, khoái lạc là chủ nghĩa, tiền tài và hư danh là mục đích!

Đối với họ, lương tâm nhà nghề và sự cao quý của ngòi bút là những chữ vô nghĩa và rỗng tuếch.

Họ là những cái ung độc. Họ là một lũ người dã man ngang nhiên chiếm cứ làng văn cốt chinh phục lấy những trái tim non nớt, ngây ngô để công nhiên hủy hoại những phần tử cao quý của đất nước!

Trừ khử hạng “văn sĩ” đốn mạt, láu lỉnh và quỷ quái ấy đi là một việc tối cần. Bài xích họ, trục xuất họ ra ngoài làng văn, làng báo, là bổn phận bắt buộc của những người cầm bút ngay thẳng và tự trọng.

Đống rơm rác đó phải dọn cho sạch để nó khỏi tỏa những mùi hôi thối có hại tới sự sống chung của mọi người.
Vường văn chương tư tưởng Việt Nam trừ tiệt được họ đi mới có chỗ dành cho những “hoa thơm cỏ lạ”./.
-----------
© Phạm Mạnh Phan
Tạp chí Tri Tân, số 5 (01/07/1941)

Bài liên quan

Truyền thông 2397703159383474478

Đăng nhận xét Nhận xét với Google +

@ Bạn đọc: Blog này là nơi thể hiện quan điểm cá nhân của tác giả Nguyễn Thanh Tùng. Nếu bạn muốn trao đổi cùng tác giả, vui lòng liên hệ trang facebook: Đạo Sĩ Chăn Gà

Nếu đây là lần đầu bạn đến thăm blog, vui lòng xem Thỏa thuận sử dụng để nắm rõ về những quy định của blog trước khi gửi phản hồi.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Để chèn hình ảnh, youtube video và các bài hát từ nhaccuatui vào nhận xét các bạn chỉ cần dán đường link vào nhận xét của mình.

emo-but-icon

Bỉ ngôn

Kênh Youtube

Thư viện blog

item